Mộc Châu, ngày 3/4/2016
Hôm nay đã là ngày thứ 4 chúng tôi có mặt tại Mộc Châu để tham gia chương trình “7 ngày trải nghiệm” rồi, đây là chuyến đi xa lần thứ 2 của tôi cùng với các bạn sinh viên trong trường. Nó nhắc cho tôi nhớ về những kỉ niệm đẹp của Mùa Hè Xanh 2015 và hi vọng lại có thêm những kỉ niệm, những người bạn mới nữa trong chuyến đi lần này.
Đã 4 ngày trôi qua, công việc bắt đầu khiến chúng tôi cảm thấy mệt mỏi hơn. Giữa cái nắng của mùa hè và sức nặng của công việc có những giọt mồ hôi đã rơi, có những lúc gần như muốn bỏ về nhà mặc kệ tất cả. Rồi xảy ra những cuộc cãi cọ, hiểu lầm, những giọt nước mắt đã rơi và cảm thấy tổn thương.
Nhưng rồi chúng tôi hiểu ra rằng tất cả chúng ta đều không hoàn hảo và chính sự không hoàn hảo đó gây ra những xung đột, rồi từ đó chúng tôi mới hiểu nhau hơn và học cách chấp nhận những điều chưa tốt ở người khác, học cách lắng nghe, tha thứ, quan tâm tới người khác. Đúng như đâu đó có một câu rằng: “ Chúng ta đều tan vỡ – đó là cách ánh sáng lọt vào”
Khi đăng kí chuyến đi này, chưa lúc nào tôi hi vọng mình sẽ kiếm được tiền công làm việc, tôi chỉ hi vọng có được những cái nhìn chân thực nhất về công việc ở mỗi nơi, cách chúng ta đối diện với áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần như thế nào, cách chúng ta vượt qua những sai lầm, những tổn thương ra sao khi sống cùng nhau. Hay nói đúng hơn, tôi đi là để học cách trưởng thành và chấp nhận cả những điều chưa đẹp ở con người.
4 ngày, có lẽ chưa thể nói lên tất cả nhưng đã bắt đầu cho chúng tôi có thêm những người bạn tốt sẵn sàng chia sẻ công việc với nhau lúc mệt mỏi. Đến tối về căn nhà sàn lại ngồi nói chuyện, cười đùa với nhau, có khi còn tranh nhau cái nhà tắm, nhà vệ sinh, nhưng như thế mới vui, mới đáng nhớ, phải không?
Chỉ còn 3 ngày nữa thôi là cuộc hành trình này sẽ khép lại, chúng tôi rồi sẽ quay lại với cuộc sống thường nhật, để lại tất cả những kỉ niệm lại nơi này và gìn giữ nó ở một chốn nào đó trong trái tim. Tất cả rồi chỉ còn là kí ức, là nỗi nhớ về những ngày tháng tuổi trẻ đã sống với nhau như thế…mà không bao giờ trở lại được nữa.
Cuộc đời có gặp gỡ ắt có chia ly…liệu sẽ có ai còn nhớ…và ai đã quên…?
Trịnh Quỳnh Mai