Tác giả: Công bảo Ngọc – GBH18479
Gửi cô Trang,
Em đặt tựa cho bức thư sau đây của em là “không bao giờ law lắng”, vì khi được hỏi chia sẻ về người thầy/ người cô mà em yêu quý nhất, em nghĩ ngay đến cô – một người luôn mang đến sự thoải mái nhất cho sinh viên, dù ở bất kỳ môn học nào, dù là bất kỳ sinh viên nào.
Lớp em, có lẽ được gọi là may mắn, khi môn đầu tiên lên chuyên ngành đã được học cô. Cảm giác của em với cô bây giờ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu cô ạ. Và có lẽ, đến tận sau này, sẽ chẳng có cô giáo nào cho chúng em được cảm giác thoải mái như thế nữa, như cô.
Cô vui vẻ. Học lớp cô lúc nào cũng nhiều tiếng cười, cô ạ! Thỉnh thoảng, vừa bước vào lớp, cô sẽ “tiện miệng” mà khen em một câu: “Hôm nay xinh thế”. Hay thỉnh thoảng cô nhờ bạn nam nào đó trong lớp đi lấy nước theo tỉ lệ 7/3 mọi khi, cô sẽ cười vui vẻ và khen tụi nó ga lăng và đẹp trai nhất quả đất. Cô không biết đâu, sinh viên thích nghe mấy câu đấy lắm cô ạ! Dù biết đôi khi điều đó không đúng sự thật, nhưng nó vẫn làm chúng em vui cả ngày. Cô vẫn luôn vô tư như vậy, cô nhỉ?
Cô tâm lý. Phải nói là, cô Trang mà tâm lý số hai, thì không ai số một! Cô luôn lo cách dạy của mình không tốt, sẽ làm chúng em không hiểu bài. Nên thay vì giảng bài thông thường, cô luôn xây dựng các hoạt động nhóm thú vị cho chúng em. Cô luôn lo chúng em không làm được assignment, nên assignment nào cô cũng hướng dẫn từng chi tiết dù là nhỏ nhất, tìm thật nhiều ví dụ từ các anh chị khóa trước cho chúng em hiểu bài hơn. Đến nỗi mà cô ạ, cứ bắt đầu kỳ học mới, là bọn em lại nhắc đến cô như kiểu một bà tiên trong giảng dạy assignment ấy ạ, best của best!
Cô mong manh. Em biết, sức khỏe của cô luôn không được tốt. Nhiều lúc, nhìn thấy tay cô chằng chịt vết tiêm, em luôn cảm thấy thương cô. Nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ, em nhìn thấy cô thể hiện sự yếu đuối ấy. Cô luôn vui vẻ, hài hước và cố gắng trong giảng dạy. Em nhớ lần QA Luật mới đây, cô ốm và gần như phải nhập viện. Nhưng cô không nghỉ dạy. Cứ QA xong, cô lại phải vào nghỉ một chút, rồi lại QA tiếp. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ cô làm chậm tiến độ học tập của chúng em vì lí do cá nhân của mình. Nhìn cô như vậy, em cũng chỉ muốn cố gắng giúp cô nhiều hơn. Một giáo viên yêu nghề như thế, sinh viên chúng em sao nỡ từ chối đây?
Cô tự do. Em ngưỡng mộ sự tự do của cô, theo cả nghĩa đen lần nghe bóng, cô ạ. Ở cái tuổi mà người ta hay nói vui là tuổi “băm”, cô vẫn giữ được sự trẻ trung và tự tin, vì thế mà cô luôn gần gũi được với các sinh viên của mình. Cô có gia đình và công việc, những thứ mà em luôn đánh giá là nếu họ có thể hoàn thành hai thứ đó trọn vẹn, thì họ đã sống thành công trên cuộc đời này. Em nghĩ sự ràng buộc duy nhất của cô, chính là chúng em, là những người luôn “làm phiền” cô mỗi khi deadline dồn dập, là mấy đứa luôn nài nỉ cô cho giảm độ khó của các bài presentation và assignment, là lũ nhọc mới chập chững lớn, còn quậy phá nói chuyện nhiều trong giờ học. Đôi lúc em thật sự muốn hỏi, cô có thấy phiền não vì bọn em không, thưa cô?
Và cuối cùng, cô bao dung. Em nhớ có lần, khoảng thời gian đó cô rất stress vì phải làm nhiều việc và sức khỏe vẫn không tốt, vậy mà em vẫn để cho cô phiền lòng. Em tức giận với cô, rồi ra về. Cô biết không, ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa lớp, em đã hối hận và cảm thấy có lỗi, rất nhiều. Vì em không thể thông cảm cho cô, rằng cô rất stress nên cô mới làm như thế. Và vì em quá trẻ con, khi không thể kiếm chế sự hiếu thắng của bản thân. Nhưng cô không hè trách em. Em biết, cuối giờ cô gọi Dung lại, nhờ Dung bảo em nhiều thứ. Bảo em là cô không hề ghét em, cô rất quý em. Cô bảo cho cô xin lỗi, nếu cô không phải, chỉ vì dạo này cô stress quá. Bào là mai dặn em đến lớp, sợ không hiểu bài và hết %. Lần đầu tiên trong cuộc đời đi học của mình, em thấy một giảng viên bao dung như thế, một giảng viên có thể chấp nhận những sai lầm và thiếu sót, một giảng viên suy nghĩ cho học sinh hết lòng dù người đó có thái độ không hề tốt, một giảng viên nhận những điều thiệt thòi nhất về mình, chỉ để sinh viên luôn thoải mái khi đến lớp học tập. Lúc đó, em bực chứ, em giận chứ, nhưng chưa bao giờ em có thể có ác cảm với cô được, cô ạ! Và em tin, cũng chẳng có sinh viên nào nỡ ác cảm với cô, cô yên tâm, cô nhé. Nhân bức thư này, em xin lỗi cô thật nhiều, vì ngày hôm đó, vì tất cả những lần em chưa thực sự cố gắng làm tốt trong tiết học của cô, và có lẽ là vì đến tận bây giờ, em mới có thể cho tất cả mọi người cùng biết, em có một giảng viên tuyệt vời đến nhường nào!
Như tụi trẻ chúng em hay nói, ngày 20/11, cần gì phải nến và hoa, trong khi chính cô Trang “law” là một món quà. Chúc cô một ngày 20/11 vui vẻ, và thật nhiều sức khỏe để tiếp tục giảng dạy tụi em các môn sau cô nhé! Mong được một lần nữa được học cô trên giảng đường Đại học Greenwich (Việt Nam), để nói lời xin lỗi và nói lời cảm ơn cô, thật nhiều!
Sinh viên của cô.