FEC trong trái tim nó là nơi chứa đựng biết bao tình cảm của bạn bè.
“Bầu trời hôm ấy sẽ mãi xanh trong ký ức…
Tình yêu FEC xanh mãi trong tim người…”
Màu áo đen nổi bật, không cầu kì nhưng giây phút lần đầu tiên nhìn thấy đã đánh thức một giấc mơ sâu thẳm, cho khẽ giấu – một niềm vui – không biết gọi tên.
Vậy là gặp, vậy là quen. Tình yêu FEC trong nó bắt đầu dịu dàng như thế.
Nó lục tìm lại trong những kỷ niệm một thời từ ngày đầu biết đến FEC – FPT Event Club của một con bé ngây thơ ngày ấy, đầy ắp những yêu thương và chất chứa cả một nỗi buồn sâu thẳm.
2 năm sinh viên qua đi trong nó với đầy đủ những hỉ nộ ái ố để mỗi khi nhớ về lại thấy bâng khuâng đến khó tả. Đây là CLB đầu tiên nó chọn – nơi mà nó được nâng đỡ và dìu dắt để trở nên vững vàng hơn trong cuộc sống. Nơi nó đã học được những bài học thấm thía về thế nào là “dám đối mặt với những hạn chế của bản thân để vươn lên”, thế nào là “cố gắng hết mình và tin tưởng chắc chắn rằng thành công sẽ đến”, thế nào là “không bao giờ từ bỏ vì mọi việc đều có cách giải quyết”, thế nào là “sống hết mình bằng trái tim nhiệt tình”.
Và nó, từ một con bé ngây thơ, đôi khi khá dè dặt, nhiều lúc tự ti, hay hoang mang về con đường tương lai trở thành một đứa như bây giờ, có thể chưa bằng ai nhưng nó cảm thấy nó đã vững chãi hơn nhiều với niềm tin lớn rằng nó sẽ thực hiện được những ước mơ của mình. Chính nó cảm nhận thấy rõ rệt trong mình một sự tự tin, chín chắn, biết suy nghĩ của một người biết rõ điểm yếu và thế mạnh của mình, biết chấp nhận và yêu thương bản thân và những người xung quanh, biết vì việc chung và vì lợi ích của mọi người. Đó là những giá trị mà nó đã và sẽ luôn trân trọng, những điều mà chính từng người, từng người một trong FEC đã khơi đậy và bồi đắp trong tâm hồn nó.
FEC trong trái tim nó là nơi chứa đựng biết bao tình cảm của bạn bè.
Nhưng FEC cũng chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm của cá nhân nó khi nó bất chợt nhớ về những thất bại đã trải qua. Có những khoảnh khắc nó không thể dối lòng và muốn dừng lại khi cảm nhận thấy “lửa” của FEC đang dần tắt, khi mọi nỗ lực đều là vô nghĩa. Nó muốn bỏ cuộc và FEC cũng gần như bỏ cuộc. Nó nhớ về những buổi họp chỉ mình nó lặng lẽ chờ đợi mọi người suốt 2 tiếng đồng hồ, nhớ về những sự kiện không có người để “chạy”, nó nhớ cả cảm giác lúc đó – cảm giác phải nuốt nước mắt vào trong và mỉm cười dối trá “không sao hết, mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Nhưng nó biết, không có gì ổn cả. Và nó ngày này qua ngày khác đấu tranh tư tưởng, có nên tiếp tục duy trì FEC không, mình có nên rút khỏi FEC không? Mình phải làm gì bây giờ?
Những ngày tháng trằn trọc như thế khiến nó mệt mỏi vô cùng. Nó nhận ra không ai có thể giúp nó, và nó cô độc đến lạ. Nhưng cũng chính những khoảng thời gian như thế nó chợt nhận ra con đường duy nhất nó có thể lựa chọn đó chính là: Mạnh Mẽ Lên!
Nó nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên nó đến với FEC, nó đã ước mơ những gì, khao khát gì và FEC đã giúp nó trưởng thành, tự tin lên như thế nào. Nó đã yêu FEC quá nhiều, yêu những người đã dìu dắt nó, yêu những người mà nhờ FEC mới có cơ hội quen biết. Tình yêu và niêm tin là những thứ đã giúp nó bám trụ lại với FEC và vực FEC dậy. Nó không giỏi, FEC cũng không nhờ mình nó mà đứng vững được như hôm nay. Nhưng nó vẫn tự hào, vì cuối cùng nó vẫn tin vào FEC và lựa chọn đồng hành cùng FEC đến sau này.
Nó tin rằng, lựa chọn của nó khi tham gia FEC là quyết định đúng đắn của cuộc đời.
Vậy là 2 năm lại đi qua với đủ yêu thương buồn giận. 2 năm ngắn ngủi nhưng cũng đủ để gắn bó khi gần và mang nhớ nhung những ngày xa. 2 năm kể từ ngày FEC được sinh ra, vấp ngã và đang học cách trưởng thành vững vàng. Chẳng dám nói là FEC đã khôn lớn, cũng chẳng dám hứa là nó sẽ đi cùng FEC đến bao giờ vì e sợ, với mênh mông chiều dài của thời gian, 2 năm sẽ là nông cạn. Thôi thì xin được đi với niềm tin trên vai như ai đó đã nói: đến với nhau là chữ duyên, ở lại bên nhau bằng chữ tình.
Dù có khi ta sẽ chẳng đi hết được chặng đường, sẽ bỏ dở, sẽ tìm thấy ước mơ đích thực ở lối rẽ khác.
Hay sẽ gắn bó, học cách yêu thương từ những nhớ nhung khép lại bằng màu áo cam cử nhân ngày ra trường?
Ta đứng ngược nắng, xoay tròn đôi chân, nhìn bầu trời qua kẽ tay rồi chợt thu lấy một FEC lọt thỏm vào lòng, nhỏ nhắn và ngọt ngào.
Mỗi năm qua là một thế hệ FEC mới trưởng thành, sẽ bước đi với biết bao hoài bão và ước mơ trên đôi chân vững chắc. Sẽ có người ra đi nhưng để lại. Vì có một ngọn lửa vẫn cháy mãi. Ngọn lửa nhiệt huyết, ngọn lửa tuổi trẻ, niềm tin và tình yêu xanh những màu xanh hy vọng. Và chào đón các em, chào đón thế hệ mới thân yêu, người giữ lửa, tiếp lửa và thổi bùng ngọn lửa đam mê.
Tuổi trẻ say hết mình trong những hoạt động, FEC ơi chẳng lặng im bao giờ?
Mầu áo cam rực nắng. mầu áo đen huyền thoại.. Những đôi chân quen. Những dấu chân lạ lẫm. Tiếng cười giòn. Cái bắt vai. Chào mùa mới nhé FEC ơi!
Chuyến đi mới lại khởi hành. Bỗng nó thấy mình chững chạc, háo hức và nôn nao, như trở về ngày đầu tinh khôi mới mẻ. Ký ức tươi đẹp vẫn vẹn nguyên, sẽ lạ lẫm, sẽ ngây ngô, sẽ háo hức những ngày đầu. Rồi các “thế hệ mới” sẽ nhận ra sự gắn bó, những góc mắt quen và nỗi nhớ. Bởi FEC trong nó thương yêu như một phần tuổi trẻ sục sôi.